Nhưng dù không còn là phương tiện dành cho đi lại hay thồ hàng, vẫn có một cách khác để đàn ngựa ở TP Đà Lạt, tỉnh Lâm Đồng lại được đưa vào khai thác du lịch mang lợi về cho chủ nhân của nó hằng ngày. Ngựa làm du lịch không phải điều gì mới tại Đà Lạt, từ ngày xưa người Pháp đến đã mang theo rất nhiều ngựa, có những trại ngựa lớn với những con ngựa to, cao, đưa từ châu Âu hoặc Trung Đông sang. Không chỉ dùng để chuyên chở, đi lại, ngựa còn là một môn thể thao, một phương tiện giải trí được nhiều người yêu thích. Các trại ngựa sau này được người Việt tiếp quản.
Ngựa du lịch thường không được đặt tên như ngựa đua hay ngựa thồ hàngvà đáp ứng yêu cầu phải ngoan, sức dai, dáng đẹp. Nó phải được thuần hóa rất khó để khỏi nhác trước khách du lịch. Tùy theo màu lông của chúng mà tên gọi cũng được đặt theo. Do là biểu tượng của sự hùng dũng, oai phong nên ngựa thường được du khách chụp hình, để du khách cưỡi trong rừng, để du khách chụp hình chung với ngựa làm kỷ niệm cho chuyến đi. Du lịch bằng ngựa có những cái thú riêng. Một ngày mới của những chú ngựa làm du lịch bắt đầu từ việc tắm rửa, chải lông. Sau đó, chúng được khoác lên chiếc áo mới, sẵn sàng đón những du khách yêu thích cảm giác mạo hiểm và chinh phục. Không chỉ có được cảm giác chinh phục được con vật uy dũng mà ngắm những cảnh đẹp Đà Lạt bằng xe ngựa lại thú vị hơn nhiều và phù hợp với địa hình đồi dốc nơi đây.
Còn gì tuyệt vời hơn khi cưỡi một con ngựa lai cuả người dân tộc thiểu số Người Cil, người Lạch vượt dốc lên đỉnh Langbiang.
Ngày xưa, người Cil, người Lạch trong dãy Lang Biang huyền thoại đều nuôi ngựa, nhà nhiều lên đến vài chục con. Ngựa nuôi cứ việc thả vào rừng, như trả chúng về với thiên nhiên, tự tìm thức ăn tại các bãi cỏ trên sườn núi, tự sinh sản, khi cần mới vào lùa đàn vềlà những đàn ngựa nhà được thả hoang như ngựa rừng.
Cho đến tận hôm nay người Cil, người Lạch chân núi Langbiang vẫn nuôi ngựa, ngựa vẫn được thả rông như ngày trước. Tuy nhiên, số lượng ngựa trong đàn ngày càng giảm dần, từ cả nghìn con ngựa lúc trước, nay toàn vùng chỉ còn chừng vài trăm con. Trong khi các con ngựa ở Đà Lạt vốn cao, to, bộ lông dài, mượt với nguồn gốc nhập từ nước ngoài vào với dáng vẻ hùng dũng thì giống ngựa cỏ của người Lạch ở Lạc Dương lại nhỏ con, lông xám ngắn, trông chẳng bắt mắt chút nào. Nhưng bù lại, chúng leo núi cực giỏi, còn với những chú ngựa ở Đà Lạt khó lòng xoay sở với sườn dốc, núi đồi.